NHỮNG PHÉP LẠ TẠI BÃI BIỂN QUY NHƠN
Tami
* * *
Lần thứ I:
Tami xin kể cho các bạn nghe về chuyện
phép lạ xảy ra tại bãi biển Qui Nhơn cách đây khoảng 3 tháng. Đó là một
buổi tối, khoảng hơn 10h đêm, tôi đang chuẩn bị đi ngủ, thì nhận được
điện thoại của Vi, một nhân viên trong tiệm tu Mật tông, do Tami điểm
đạo, và đã được mở Thần nhãn – bảo ở dưới biển người ta đang vớt xác của
một đứa bé chết trôi, và Vi đã thấy bằng con mắt thứ ba linh hồn đứa
bé, là một thằng bé cỡ 9, 10 tuổi ở trần, mặc quần cụt. Xưa nay, Tami
không thích đi xem những việc của thiên hạ nhưng hôm nay lại nhận lời và
đi xem với một suy nghĩ biết đâu chừng mình có thể giúp tìm xác đứa bé
này.
Khi tôi xuống đến nơi là khoảng 10h15
phút, khoảng 15 phút sau, tôi thấy hình ảnh một đứa bé mặc quần sọt màu
xanh và áo sơ mi màu trắng, mình nhễ nhãi nước đứng cúi mặt trước mặt
tôi. Tôi nói với cậu bé nếu muốn tôi giúp thì hãy khiến bố mẹ đến tìm
thì sẽ giúp cho.
Tôi nhìn khắp chung quanh nhưng không
thấy bố mẹ của em bé nầy, chỉ thấy có ông ngoại thất thơ thất thỉu ngồi
trước bàn thờ và tiếng than khóc của cô chú đứa bé rất thảm thương.
Đứa bé bị chết trôi lúc 5h chiều, do ông
ngoại dẫn đi tắm biển và bị sóng cuốn đi. Em được 12 tuổi, sinh ra tại
Gia lai và xuống Qui nhơn – Quê ngoại – để tham gia khoá học hè. Hôm đó
biển động mạnh, có sóng to và gió lớn. Gia đình và nhiều người đã lùng
sục và lặn hụp và dùng lưới để cào quét khắp khu vực xung quanh tìm kiếm
xác, nhưng cào lên chỉ toàn là rác. Gia đình tìm nhiều thầy pháp và
những người chuyên môn giúp đoán phương hướng để tìm xác, ai chỉ gì cũng
làm theo, nhưng tất cả đều vô vọng.
Tại bờ biển lúc này rất đông người, hằng
trăm con người hiếu kỳ đứng xem và cho nhiều ý kiến khác nhau nhưng đại
đa số họ nói rằng xác của bé trai này đã trôi dạt đi xa rồi, không còn ở
đây nữa vì sóng lớn… tìm chỉ hoài công vô ích.
Tôi nhìn trong đám đông tìm thấy một
người quen đang hoà nhập vào dòng người thân của em bé. Tôi liền hỏi xem
có phải là người thân của gia đình đó không? Họ nói là có biết nên tôi
nói cho người đó việc tôi đã nhìn thấy đứa bé, và diễn tả hình dáng của
nó cho người đó nghe. Sau đó, thì tôi rời bờ biển và đi vòng vòng chơi
chỗ khác.
Khoảng 11h 20′ pm, tôi trở về nhà thì
được biết Bố mẹ của đứa bé đi tìm tôi và xin sự giúp đỡ (vì họ nghe
người quen tôi gặp ở bãi biển kể lại, là tôi đã thấy và diễn tả đứa bé
chính xác). Tôi nhận lời và cùng họ trở lại bờ biển.
Khi tôi xuống đến nơi là khoảng 11h 30′
pm. Giữa dòng người đông đúc và hiếu kỳ họ nhìn tôi với nhiều ý kiến
khác nhau nào là: “Thầy cúng hiện đại”… nào là “Thầy pháp này có khuôn
mặt sáng ghê”, vì tôi không mặc áo tràng, không cầm một cây nhang và
cũng không có đến chỗ bàn thờ. Có đứa bé chạy đến đưa cho tôi son đỏ,
kêu tôi thoa lên má. Tôi tức cười nói là chị không phải bà đồng, không
cần cái này đâu.
Tôi đến ngồi xuống gần sát bờ biển và
chắp tay lên trán, khấn với các Thánh Thần: “Con thành tâm kính xin các
Chư vị thần linh trấn giữ khu vực biển này, nếu đứa bé có duyên được
giúp đỡ xin Chư vị thần linh hướng dẫn con cách đưa xác của đứa bé lên
bờ”. Khoảng hai phút sau, tôi thấy bằng mắt thứ ba hai vị vô hình mặc
quần áo giáp thuỷ cung, hai vị hai bên xách tay một đứa bé trai kéo lên
bờ và đứng trước mặt tôi. Chư vị hướng dẫn tôi gọi bố của đứa bé ra bàn
thờ và đứng đó để thành tâm khấn xin cho đứa con, và dặn người nhà dùng
đèn pha rọi sáng mặt biển để chuẩn bị đón xác của đứa bé. Tôi nói lại
cho người bố nghe những lời dặn của chư vị thần linh và ông nghe lời làm
theo.
Sau đó tôi nói với mọi người xung quanh
ai có tấm lòng thì hãy ngồi xuống chắp tay lên đọc theo tôi 3 tiếng danh
hiệu của Quán Thế Âm, và cứ niệm như vậy liên tục. Khoảng 30 người ngồi
xuống để làm theo, trong đó có người thân của em bé và những người khác
muốn phụ cầu xin tìm được xác đứa bé. Năm phút trôi qua, tôi kêu họ
ngưng cầu nguyện để cho tôi biết ấn chứng, vì thấy hầu hết họ đều có
nhận gia trì thần lực. Khi người thứ 5 đang kể về ấn chứng của mình thì
bỗng có tiếng hô lớn: “Xác lên rồi! xác đứa nhỏ lên rồi! Mọi người ùa
chạy tới để xem, tiếng người xôn xao ‘linh thiêng, linh thiêng quá’ lẫn
với tiếng khóc nổi lên ầm ĩ.
Ông ngoại của em kể đã chính mắt nhìn
thầy xác của em lăn vào bờ như người ta lăn một cái vỏ chai, và nằm ngay
dưới chân của ông ngoại của em. Ông cho đó là một phép lạ. Có hai người
thanh niên đến đưa xác của em lên trong tư thế giống hệt như linh ảnh
tôi nhìn thấy ban đầu khi em được hai Vị Thần linh Thủy cung dẫn em lên.
Em giống y hệt như tôi và bé Vi đã thấy. Người ta đều nhận xét xác của
em nguyên vẹn và nhìn rất tươi.
Đám đông hiếu kỳ lúc này không phải đi
xem xác chết trôi nữa mà họ vây xung quanh tôi với hàng trăm câu hỏi và
trầm trồ thán phục, xem tôi như tiên, như thánh không bằng. Có người
nói: sao giống như trong chuyện Phong Thần quá! Những người có kinh
nghiệm về chết trôi thì nói đây đúng là một chuyện kỳ lạ, linh hiển quá
sức, rất rõ ràng chứ không có mơ hồ, và thật là bất ngờ, chuyện xưa nay
họ chưa hề thấy vì xác chết thường là trôi dạt đi xa, nhanh nhất cũng 1
ngày 1 đêm xác mới nổi lên, và ở một nơi xa, có khi bị cá ăn không toàn
vẹn, và cũng chưa hề thấy có xác chết nào biết lăn cù cù vào bờ ngay cái
chỗ bị nước cuốn đi, trong ánh sáng của những cái đèn pha dọi ngay vào
đúng chỗ đó. Phần Tami thì rất là cảm động và vui mừng vì đã được làm
một công cụ trong phép lạ hiển hiện này.
Cả gia đình nội, ngoại của em sau đó đều đến xin điểm đạo, và đều được Thánh thần thị hiện cho nhiều sự linh hiển khác.
* * *
Lần thứ II:
Vào trưa ngày 06 tháng 04 năm 2009, Tami
đang đi công việc ở ngoài thì nhận được điện thoại của anh Hưng (Bố của
Cháu Thịnh – Trong bài viết Phép lạ tại Bãi Biển Qui Nhơn) nhờ Tami
giúp để tìm lại xác chết trôi của một người tên Nguyễn Tiến Dũng, 45
tuổi – Lê Hồng Phong – Tp. Qui Nhơn.
Tami có chút ngần ngại vì không biết có
phải duyên để làm việc này hay không. Trở về đến nhà Tami gặp thân nhân
của gia đình đó, và nghe chị Trang, chị của Tami kể là khi gia đình của
ông Dũng đến tìm thì chị Trang có thấy linh ảnh của một người đàn ông
trắng, mập và thấp người, mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xanh, chân
mang đôi giầy màu nâu. Người đó bước đến trước mặt chị Trang và chị nghe
bên tai chư vị Thủy thần nói là phải dâng cúng một dĩa trái cây ngũ quả
và một bình rượu trắng”.
Khi hỏi lại gia đình thì được xác nhận
hình tướng và trang phục lúc ông Dũng mặc khi chết giống như linh ảnh mà
chị Trang đã thấy. Tami nghĩ đây là dấu hiệu của siêu hình đã hé mở cho
cho biết phương pháp nên Tami nhận lời giúp gia đình họ tìm xác.
Tami đi cùng với chị Trang, chị Chín và
gia đình của ông Dũng đến nơi ông Dũng bị trôi mất xác. Tami nghe kể lại
ông Dũng cùng bạn đi câu cá vào sáng ngày 05 tháng 4 năm 2009, khi đang
ngồi trên tảng đá trên ghềnh thì bị sóng đánh rớt xuống nước, vì không
biết bơi nên ông đã bị sóng nhận chìm mặc dù vài người bạn đều cố gắng
cứu ông ta bằng nhiều cách.
Nơi ông Dũng chết là một vùng của Sông
Cầu cách Qui Nhơn vài ba chục cây số. Khi đến làng chài đó, đi ngang qua
một ngôi đền thờ Chư Thần Nam Hải, Tami nhìn thấy trong ngôi đền có rất
nhiều thanh niên tụ họp lại chơi bài bạc và bằng mắt thứ ba Tami thấy
nhiều chư thần cũng ngồi thành một nhóm chơi bài. Tami nghĩ thầm các vị
bên cõi bên kia cũng ảnh hưởng tập khí của người trần gian.
Sau đó, có một vị thần từ trong đền bước
ra chào Tami và nói: “Ở vùng biển này có rất nhiều người chết trôi”.
Tami nói các vị chơi bài vui quá, và cám ơn vị. Vị cười và chào Tami lần
nữa. Tami và chị Trang, chị Chín cùng một số người bà con trong gia
đình đi băng qua nhiều đồi dương dưới buổi trưa trời oai bức để đến bãi
biển. Bãi biển rất đẹp rất tự nhiên, nước xanh và trong veo, có thể nhìn
thấy đáy. Nơi ông Dũng ngã té xuống nước chỉ sâu khoảng 3m, ấy thế mà
mấy chục người thợ lặn trong vùng cùng với 8 người thợ lặn từ Thành phố
Nha Trang đến để tìm kiếm cả hai ngày trời nhưng vẫn không tìm thấy.
Tami chọn một vị trí trên bãi biển để
đặt đàn pháp cầu nguyện: 12 cây đèn cầy, rượu, hoa sắc màu đỏ và ngũ quả
trái cây đặt trên đất và Tami và người thân quì xuống cầu nguyện.
Tami cũng nhân đó mà làm lễ điểm đạo cho
người nhà của ông Dũng. Trong lúc họ niệm danh hiệu “Quán Thế Âm” thì
Tami xin với các Chư vị Long, thủy thần xin giúp cho Tami thành tựu để
trợ duyên cho đạo. Tami cùng người nhà quì gối phơi nắng để tỏ thành
tâm, ngoảnh lại đằng sau nhìn lại gia đình của người chết thì thấy người
đội nón, khoác áo, kẻ đeo mắt kính vì họ sợ nắng biển. Bố của ông Dũng
thì đeo kính mát nằm thoải mái ở một gốc cây, nghe nói ông là Việt kiều
từ Mỹ về. Không hiểu sao người bố này không có chút quan tâm đến chuyện
tìm xác của con mình?
Tami được biết ông Dũng chết để lại vợ
và hai đứa con gái, người vợ đã ngất xỉu khi nghe tin dữ và đau khổ
không ra khỏi nhà, còn hai cô con gái thì rất đau buồn. Mọi việc chỉ còn
nhờ vào gia đình của bố và anh chị em ruột nhưng họ đều tỏ ra hời hợt
trong việc cầu nguyện để xin một phép lạ.
Tami khấn với Chư vị xong thì thấy linh
ảnh chư vị Thủy Thần mở một song sắt và thả ông Dũng ra. Tami mang vật
cúng lễ ra, đọc thần chú và thả hết xuống biển, và bước dọc theo bờ
biển, miệng vẫn tiếp tục đọc Ngũ Bộ Chú.
Buổi lễ diễn ra trong vòng 15 phút, lúc
đó vào khoảng 1h 30’, Tami kêu mọi người đứng dậy và vào chỗ mát ngồi,
chờ đến 3 giờ chiều thì xác sẽ nổi lên (do chư vị nói cho Tami biết như
vậy). Tami nói với gia đình: Tami đã đệ đơn xin với chư thần biển và
Quan Thế Âm để giúp cho gia đình rồi đó, giờ đây thì gia đình cần tiếp
tục trì niệm Quan Thế Âm, thể hiện lòng thành khẩn của mình mới được.
Nhưng khi họ vào chỗ ngồi thì Tami không thấy ai trì niệm gì cả (!).
Đã gần đến 3 giờ chiều, người dân đổ ra
biển càng lúc càng đông và nhiều người vây quanh Tami, bàn tán đủ
chuyện. Một số anh chị em trong nhà tỏ vẻ không tin và nói: “Cầu thì cầu
vậy thôi chứ làm sao mà tìm cho được vì biết bao nhiêu người thợ lặn
tìm kiếm mà không có”.
Đã 3 giờ chiều nhưng vẫn không có dấu
hiệu gì của cái xác, người nhà bắt đầu nóng ruột. Tami khấn với chư vị
xin giúp cho pháp được linh ứng và đi xuống bãi biển để thực hiện một
pháp khác. Tami cầm 1 bó nhang, quỳ xuống bãi cát khấn các Chư vị và gọi
linh hồn của Nguyễn Tiến Dũng về thọ nhận lễ điểm đạo, thì liền thấy
linh hồn người này từ ngoài khơi đi vào, người ướt sũng nước. Tami
khuyên linh hồn nhận lễ điểm đạo và sám hối để xin với chư vị cho xác
mình nổi lên, để cho gia đình vợ con bớt khổ. Một vị sư áo vàng có khoác
áo choàng màu đỏ xuất hiện và rưới nước làm lễ quán đảnh cho ông Dũng.
Tami trao Ngũ bộ chú và sau đó thấy ông Dũng đi trở ra khơi quì đảnh lễ
một vị nữ thần dung mạo rất đẹp, mặc trang phục bằng vàng lấp lánh, và
trang phục như các thần nữ Ấn Độ. Vị nầy nhận ông Dũng làm đệ tử. Vào
lúc này thì chị Trang đang ngồi ở một tảng đá xa phía bên kia thấy linh
ảnh có nhiều vị Tiên cá đang vũ múa giữa biển.
Tami gọi hai cô con gái của ông Dũng và
kể cho họ nghe những gì Tami thấy, và cũng nói cho họ biết linh hồn ông
Dũng được điểm đạo và đã được siêu thoát, đi theo chư vị thần linh để tu
hành ở cõi bên kia. Cái xác rồi sẽ được trả về cho gia đình, và kêu họ
hãy an tâm chờ đợi. Hai cô con gái khóc vì cảm động và đều nói lời cảm
ơn.
Sau đó thì Tami lên trên đồi dương ngồi
chờ. Khoảng 20 phút sau thì xác ông Dũng nổi lên (ngay chỗ mà chị Trang
đã có chỉ nhưng người ta nói chỗ đó người ta đã tìm rồi và không có gì
hết) và được những người chèo thúng nhìn thấy. Xác được vớt đưa lên bờ.
Khi đó, tiếng tung hô vang dậy và người ta bao quanh Tami để khen hay,
người thì gọi cô, người gọi thầy để xin địa chỉ. Tami cũng vui, và xin
dân làng thêm 1 chai rượu để làm lễ tạ ơn Chư vị Thủy thần và ra về sau
đó. Trên đường về lại có linh ảnh của những vị thủy thần vui vẻ mở tiệc
rượu uống với nhau.
* * *
Lần thứ III:
Ông Nguyễn Hỷ, 51 tuổi,
ngụ tại Chợ Đầm, phường Đống Đa, Tp. Qui Nhơn. Vào sáng ngày 8 tháng 5
năm 2009, ông đi tắm biển tại khu vực cầu đen, Tp. Qui Nhơn và bị chết
trôi mất xác.
Gia đình ông tìm đến tôi với sự mong mỏi
được giúp để tìm xác ông. Tôi nói rõ tôi không phải là những người lên
đồng nhập xác để làm việc tìm kiếm xác chết. Nhưng nhờ thọ nhận phép
Phật và thọ trì Thần chú mà có những năng lực. Nếu muốn tôi giúp cho thì
gia đình phải có lời nguyện là sau khi tìm được xác phải biết thờ
phượng Trời Phật và tu hành nghiêm minh.
Tôi tiến hành làm lễ điểm đạo cho những
người đến nhờ tôi tìm xác là em gái ruột và người anh họ của ông Hỷ. Lúc
đó, tôi thấy nơi ông Hỷ chết nhìn thẳng ra phía ngoài Biển là một ngôi
đền.
Tôi hỏi người em gái xem thử có phải như
thế không. Họ trả lời không biết và cũng không rành vị trí nơi đó.
Trong bụng tôi thầm nghĩ: “Cũng có điều nghịch lý vì ông Hỷ chết trôi
ngoài biển thì từ nơi ông Hỷ chết nhìn thẳng ra cũng là biển thì làm gì
có cái đền thờ nào nằm ở giữa biển”. Nhưng khi tôi đi xuống đến nơi ông
Hỷ chết thì nhìn thẳng ra hướng biển xa xa tôi nhìn thấy một ngôi đền
nổi lên giữa biển. Thật ngạc nhiên và lý thú vô cùng vì điều này trước
khi đến tôi đã được Chư vị cho biết và nhìn thấy trong linh ảnh nhưng nó
lại là hiện thực.
Tôi chỉ cho gia đình họ ngôi đền đó và
họ hết sức ngạc nhiên. Sau đó, tôi cho họ mua sắm trái cây và hoa quả và
mang ra ngôi đền đó để cúng tế. Chúng tôi di chuyển từ bờ ra ngôi đền
đó bằng ghe thuyền. Ngôi đền này được xây trên một dãi đá nhỏ nhô lên
giữa biển. Người dân địa phương nơi này lập đền thờ một Vị tướng quân
lâm trận và chết ở nơi này, và Thần Nữ Long Cung, Quan Âm Bồ Tát để thờ
cúng. Nghe họ nói lại nơi này rất linh thiêng.
Trước khi ra ngôi đền, tôi làm lễ điểm
đạo cho mười mấy người thân trong gia đình. Tôi cho họ quỳ ở bàn thờ của
người chết đặt trong bờ hướng ra biển. Họ niệm liên tục danh hiệu của
Quan Thế Âm.
Từ ngôi đền đó nhìn thẳng ra các bạn sẽ
thấy cây cầu Hà Thanh bắt ngang biển có chiều dài nổi tiếng khắp cả
nước. Tôi thường đến cây cầu này để nhìn ngắm ra biển về hướng của ngôi
đền đó nhưng lạ thay chưa bao giờ tôi nhìn thấy nó. Đây là lần đầu tiên
tôi nhìn thấy nó chỉ trong linh ảnh mà lại là hiện thực. Thật sự tuy chỉ
là những linh ảnh nhưng nó rất hiện thực chỉ có điều là con người ta
không hiểu ý nghĩa của những linh ảnh đó hoặc là chỉ muốn hiểu theo ý
của mình.
Có một điều mà cho đến ngày hôm nay tôi
mới được biết khi nhìn thấy trong ngôi đền đó thờ vị Thần Nữ Long Cung.
Khi tìm xác của ông Nguyễn Tiến Dũng, 45 tuổi trong bài trước tôi có
viết là ông Dũng được Vị Thần nữ trên biển dẫn đi. Thì ra Vị chủ quản
của Long Cung là một vị Nữ Thần. Từ nhỏ cho đến lớn tôi cứ nghĩ Chủ quản
của Long cung phải là các Vị Long Vương như trong phim ảnh chứ!
Khi chiếc ghe chở chúng tôi đến ngôi đền
trên biển đó, đi theo tôi còn có chị Trang và hai người bạn đạo khác,
chị Trang nhìn thấy linh ảnh có một vị tiểu đồng có đôi cánh trên vai
cầm cây kích bay ra đón chúng tôi vào đền. Còn tôi nhìn thấy linh ảnh có
rất nhiều chư vị Long Thần lướt trên sóng đến chào chúng tôi và xin cho
nhận linh phù để tu học.
Khi làm lễ cầu nguyện tôi khấn tên tuổi
của mình là đệ tử của Thầy Thích từ Huệ, Hôm nay, nếu có nhân duyên nhận
lại xác của ông Nguyễn Hỷ và mục tiêu là để truyền bá đạo pháp, gây uy
tín đạo chứ không phải vì mục đích cá nhân, xin chư vị Thủy thần, Long
thần soi xét.
Trước đây, sư huynh Hùng có chia sẻ cho
tôi một pháp là vẽ một chữ Lam vào một tờ giấy ghi tên người chết để
trong miệng đọc Thần chú chuẩn đề sẽ tìm được xác. Tôi thực hành làm
theo.
Chúng tôi ngậm một hồi lâu trong miệng,
khi rời khỏi ngôi đền đó, chúng tôi nhả những miếng giấy đó ra khỏi
miệng và thả xuống biển. Hôm đó, biển động có sóng và gió. Có một điều
lạ là khi chúng tôi vừa thả miếng giấy đó xuống biển thì khoảng vài phút
sau sóng gió nổi lên dữ tợn hơn. Những ngọn sóng hình lưỡi búa ngoai
lên hụp xuống liên tục. Tôi nhìn thấy rất nhiều Long Thần, Thủy Thần
xuất hiện. Họ rất vui mừng và lướt sóng chạy theo chúng tôi. Họ cho biết
khi những câu Thần chú thả xuống biển như vậy làm động rất nhiều. Họ
gọi lớn tiếng tên của tôi và kéo theo sau một chữ tàu màu đen (Sau khi
trở về, hỏi lại những người biết về chữ tàu thì tôi mới biết chữ đó có
nghĩa là “ngày mai”). Chư vị hướng dẫn tôi cho ghe chạy một vòng làm một
vòng phép để giữ xác lại từ ngôi đền đó cho đến khu vực cửa biển Trần
Hưng Đạo. Và sau đó tôi mới biết, nơi ông Hỷ chết là giao điểm của cửa
sông Hà Thanh và biển. Nơi đó có một dòng chảy ra biển khơi và cửa biển
là nơi có tượng của Đức Thánh Trần Hưng Đạo.
Có rất nhiều người chết ở nơi này đa số
xác chết đó sẽ theo dòng chảy ra biển khơi và tìm thấy xác ở những nơi
rất xa sau mười ngày hay hai mươi ngày.
Trước khi giúp họ tìm xác tôi nói với họ
rất rõ tìm được xác hay không còn phải do duyên nghiệp của người chết.
Nhưng nếu gia đình có lòng thành tâm cầu nguyện với Thánh thần thì sẽ
nhận được kết quả tốt hơn là khi không có sự cầu xin. Và tôi là người
gửi đơn lên với các Chư vị Thánh Thần giúp họ.
Chư vị hướng dẫn tôi làm vòng phép để
giữ cái xác đó. Tôi làm theo lời hướng dẫn của Chư vị và được cho biết
là trong khoảng thời gian 5 đến 6h chiều Chư vị sẽ trả xác lại. Kinh
nghiệm vài lần cho tôi biết được rất ít con người xứng đáng để nhận được
ân phước của bề trên vì không đủ tấm lòng tri ân và thành kính. Nên tôi
nói với gia đình họ trong khoảng 5 đến 6h chiều hãy dùng ghe tìm lại
khu vực quanh đây, tôi chỉ cho họ một số khu vực, nếu như không có thì
có lẽ sẽ bị dịch chuyển về giờ giấc. Và nếu đến nút thời gian đó không
thấy xác lên thì chắc chắn một điều là xác vẫn còn nằm trong khu vực
này, không bị trôi đi đâu cả. Xác sẽ nằm theo hướng bàn thờ thẳng ra.
Chúng tôi trở vào bờ và rời khỏi nơi đó.
Khi trở về nhà, tôi sực nhớ mình chưa làm lễ điểm đạo cho vong linh của
ông Nguyễn Hỷ. Tôi ngủ một giấc và nghĩ trong bụng sáng ra sẽ làm lễ
điểm đạo cho ông Hỷ để nhẹ nhàng và dễ cho việc tìm xác của ông.
Đến khoảng 8h sáng hôm đó, tôi đang loay
hoay thì thấy linh ảnh Chư vị Thủy Thần về và nói với Tôi: “ Tami, Tami
biết không khi một người bị nhấn chìm dưới nước thì họ sẽ trở thành một
Thần dân của Thủy cung. Tami điểm đạo cho họ tức là lấy đi một thần dân
của Thủy cung”. Tôi giật mình à thì ra không phải ai cũng có thể điểm
đạo cho họ được. Họ có những nghiệp lực của họ. Muốn giúp họ tu hành
cũng không phải là chuyện dễ. Tôi nói với Chư Vị Thủy Thần: “Dạ rõ, Tami
sẽ không làm lễ điểm đạo cho ông Nguyễn Hỷ nữa. Cảm ơn Chư Vị đã nhắc
nhở. Tami chỉ muốn gây uy tín cho đạo để truyền bá đạo pháp thôi ngoài
ra không có ý khác”. Chư vị thủy cung cười và nói khoảng 12h trưa nay
xác sẽ được cho lên. Chư vị Thủy Thần chỉ cho tôi xem linh hồn của ông
Nguyễn Hỷ bây giờ là Thần dân của Thủy Cung. Tôi thấy linh ảnh ông
Nguyễn Hỷ mặc quần áo giáp lính thủy cung, trên tay cầm một cây kích.
Và chuyện xảy ra đúng như lời báo trước
của Chư vị. Người nhà của ông Hỷ đã báo cho tôi biết xác ông Hỷ đã tìm
được vào buổi trưa vào lúc 11:30 hôm đó, và vị trí cũng đúng như lời Chư
vị nói là nằm ngay khu vực từ phía đặt bàn thờ nhìn thẳng ra. Thật lý
thú, sóng to gió lớn như vậy, dòng nước chảy xiếc mà xác ông Hỷ vẫn còn
nằm ở khu vực đó mà không bị dịch chuyển đi nơi khác.
Có một điều lạ là cách đây nhiều năm,
tôi nằm thấy một giấc mơ, giấc mơ đó lập đi lập lại rất nhiều lần. Tôi
thấy có một chiếc ghe chở nhiều người trong đó có tôi đi ra biển khơi và
đi quanh một dãi đá nổi lên giữa biển. Trên dãi đá đó có đền thờ của
một Vị Thần Nữ. Tôi nghe tiếng nói gọi tên tôi và nói: “Con hãy bước vào
và lễ lạy Vị Thần Nữ đó đi và hãy cúi xuống chân mình và nhặt những
viên đá. Đó là những viên ngọc”. Ngôi đền giữa biển mà tôi nhìn thấy
trong giấc mơ không khác gì với ngôi đền mà tôi vừa đến. Hôm đó, tôi
cũng vô tình nhặt về nơi đó một viên đá khi nghe chư vị hướng dẫn và khi
về đến nhà tôi mới nhớ lại câu chuyện từ trong giấc mơ năm nào. Tôi
nhìn lại viên đá đó thấy nó có hình của một con cá. Thật là lạ lùng… có
phải chăng là sự trở về?
* * *
Lần thứ IV:
Cơn
bão vừa qua thực sự đã tàn phá rất nhiều cho Miền Trung nói chung và
người dân ngoài rìa Thành phố Qui Nhơn nói riêng. Những lời cảnh báo về
lũ lụt thật sự đã diễn ra. Những người già ở địa phương nói rằng họ đã
chứng kiến cảnh lũ lụt lớn mà 50 năm qua họ chưa bao giờ nhìn thấy.
Cách trung tâm thành phố khoảng hai, ba
cây số, nước dâng cao ngập cả mái nhà, bao nhiêu là dân nghèo bị ngập
trong biển nước. Những người lái buôn đồng lặn, đồng mọt vay mượn tiền
mua hàng hoá về kinh doanh mua bán thì chỉ trong một đêm đã bị nước cuốn
trôi… tình cảnh thật khổ sở!!!
Hai ngày sau cơn bão, tôi hiếu kỳ dạo
quanh khu vực bị lũ lụt một vòng. Lúc này, nước lũ cũng vừa mới rút
xong. Cơ sở vật chất nơi này bị tàn phá không ít. Con đường nhựa biến
thành dãy cồn cát, một đoạn đường sắt trở thành cây cầu treo lơ lửng,
bên lề đường có vài đám tang – nạn nhân của bão lụt.
Hai giờ chiều ngày hôm sau xảy ra cơn
bão, có hai phụ nữ đến tìm tôi, nhờ tôi tìm xác của một người bị chết
trong cơn bão vừa qua. Chị của tôi gặp họ và báo tin cho tôi, chị kể với
tôi: ” Hai phút trước khi hai phụ nữ này đến, chị có thấy hình ảnh một
thanh niên trạc 26 tuổi, dáng người ốm, gương mặt xương xương, nước da
ngâm đen, mặt một cái quần sọt cởi trần, người đó đứng bên kia đường
nhìn vào tiệm của mình”.
Tôi liền hỏi lại một chị và được chị ấy xác nhận đó là em trai của chồng chị, mọi chi tiết về người em đều được tả đúng.
Tôi thấy đó là dấu hiệu Chư vị đã mở
đường cho tôi biết là họ có cơ duyên. Nhưng để cẩn thận hơn, tôi điện
hỏi ý của sư huynh Thanh Hùng. Sư huynh kêu hãy nói với họ ngày mai đến
khu vực Trại Phong Quy Hoà – Tp. Qui Nhơn vì xác chết sẽ nằm ở đó.
Người thanh niên đã mất đó tên là
H.K.Thôi, 26 tuổi, cư trú tại Chợ Cháo, nằm trên đường Nguyễn Huệ, Tp.
Qui Nhơn. Khoảng 6h sáng hôm xảy ra cơn bão, Thôi cùng 5, 6 người hàng
xóm khác mỗi người một cái thúng chèo ra biển để kéo lưới giăng bắt lại
cá để vớt vát lại tài sản. Biển nổi sóng dữ dội, toán người chèo thúng
đều vào bờ an toàn chỉ mình Thôi sót lại, và bị nước cuốn ra, ai cũng
nhìn thấy Thôi cố chèo chống vì chỉ còn cách bờ rất gần nhưng không ai
dám ra giúp vì sóng lúc ấy rất lớn. Có người già ở nơi này nói rằng: Tôi
đã sống nơi cùng với biển cả từ nhỏ cho đến lớn và đã từng chứng kiến
rất nhiều trận bão nhưng chưa từng thấy những con sóng kỳ lạ và dữ dằn
như vậy”.
Tôi đến nhà gia đình họ và căn dặn họ
chuẩn bị vật lễ để tế các chư vị Thủy thần gồm: Một bình rượu, hoa đỏ,
nến và một đĩa trái cây, muối gạo. Tôi nói cho họ nghe về sư huynh Thanh
Hùng, và lời chỉ dẫn của sư huynh là ngày may xác của Thôi sẽ được tìm
thấy ở bãi biển Quy Hòa. Họ nói là họ đã tìm hết nơi đó vào sáng nay rồi
mà không có. Tôi kêu họ ngày mai rồi hãy tìm, vì hôm nay tìm sẽ không
có, và tôi dặn họ hãy cho những người ở khu vực đó số điện thoại để khi
gặp được xác họ sẽ có cách để liên lạc với gia đình.
Sau đó tôi gom hết những người trong gia
đình của Thôi lại, tất cả là 12 người anh em, dâu, rể, quỳ trước bàn
thờ để họ thọ nhận lễ điểm đạo. Tôi hướng dẫn cho lạy 3 lạy đảnh lễ thập
phương chư Phật, Đức thầy Thích từ Huệ. Năm phút sau mỗi người đều nhận
được những ấn chứng khác nhau. Người chị dâu nói: “Chị đã nhìn thấy nó –
Thôi về đây với một nhóm người nữa rất đông. Hiện nó đang đứng ở nhà
dưới.” rồi chị ấy nói chị cảm thấy rất lạnh, đến run lập cập và kêu lạnh
quá. Chị tỏ ra sợ hãi, nói: “Chị không muốn bị nhập xác đâu, nó muốn
vào xác của chị rồi em ơi. Giúp chị với chị rất sợ và chị rất yếu chị sẽ
chịu không nổi”. Tôi khuyên chị cứ để tự nhiên xem người em có lời gì
với gia đình hay không? nhưng chị vẫn nói chị sợ lắm, và tiếp tục run
lên cầm cập, than là lạnh quá và khóc lóc. Tôi thấy vậy và như ngầm hiểu
có đôi tay của Chư vị thêm vào chút gia vị để cho màn trình diễn thêm
phần hấp dẫn. Tôi nhờ người nhà rót dùm tôi một ly nước lạnh, và tôi
quán chữ Lam vào đó, miệng niệm Chuẩn đề chú, để có một chút hình thức
chứ mọi chuyện đều do Chư vị sắp đặt. Tôi đưa cho chị ấy uống ly nước
đó, uống xong hiện tượng run đã giảm và chị tỉnh táo lại hơn, nhưng chỉ 2
phút sau thì chị lại run lên, khóc dữ dội hơn và than lạnh. Tôi liền
nói với chị, hay đúng hơn là nói với linh hồn đang nhập vào chị: “Thôi,
không cần phải nhập xác làm gì. Trở ra đi đợi tôi chút xíu tôi sẽ đi ra
biển để làm lễ giúp cho, đừng nôn nóng”… Chị ấy vẫn tiếp tục run, tiếp
tục khóc, tôi lại nói: nếu không chịu ra tôi sẽ dùng Pháp à nha! vì nói
nhẹ không nghe thì tôi làm mạnh tay à! Miệng tôi nói cứng vậy thôi chứ
đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc hiện tượng nhập xác như thế này.
Thật sự không có chút kinh nghiệm này tí
nào! Tôi điện thoại nhờ Sư huynh Thanh Hùng lần nữa thì sư huynh chỉ
bắt ấn Kim Cang để trên đầu, trì chú Chuẩn Đề và dậm chân xuống đất thật
mạnh, làm như vậy nhiều lần sẽ hết. Tôi làm theo và tôi dậm chân xuống
đất mạnh đến nổi những người ngồi xung quanh đều bị giật mình và người
chị dâu đang bị xác nhập cũng bị giật mình… làm tôi phải ráng nín cười
vì xung quanh hàng xóm hiếu kỳ đến xem rất đông. Tôi gọi cho sư huynh
cho biết tôi làm không có kết quả và nhờ sư huynh giải quyết dùm. Sư
huynh nhận lời và hỏi họ tên, và tuổi của người chị dâu để sư huynh trì
chú cầu nguyện. Gia đình cho thông tin của người chị dâu xong và hai
phút sau khi cúp máy, bên kia sư huynh cầu nguyện thì bên này người chị
dâu được trả lại bình thường và xin thêm ly nước có quán chữ Lam nữa.
Tôi vẽ một chữ Lam ra giấy vàng bằng chữ
đỏ và nhờ người trong gia đình vẽ lại cho tôi thật nhiều chữ lam như
thế để cho tôi làm lễ cúng các Chư Thuỷ Thần… tôi làm thêm cho có hình
thức chứ thật sự có thể làm việc đó bằng sự quán tưởng trong siêu hình
để trao cho những linh hồn lạnh lẽo, đang cần sự giúp đỡ.
Khi tôi đặt đàn để làm lễ tế có rất đông
người xem. Tôi đặt rượu, trái cây, hoa và nến, muối, gạo vào một cái
mâm đặt trên bãi cát. Thắp một bó nhang trên tay, tôi quì xuống khấn vái
và lễ lạy Mười phương thế giới phật, sư Thầy, Cv Thuỷ Thần, Long Thần,
Đức Thiên Hậu – Chủ quản biển cả xin cơ hội được Chư vị trưng dụng thực
hiện phép lạ để làm lợi lạc cho Đạo Pháp. Tôi thấy trong linh ảnh có bốn
vị Thuỷ Thần đứng trên một tấm bè màu trắng, trên đó có chở một cái xác
đang tiến vào bờ.
Mặt biển vẫn đen nghịt, sóng và gió vẫn
lớn và mạnh, những món vật lễ được sóng cuốn hết ra biển làm cho tôi cảm
thấy vững tin nên tôi khẳng định với gia đình chắc chắn sẽ tìm được
xác: Vào ngày mai, hãy đi bãi biển Quy Hòa, và từ giờ trở đi gia đình
phải liên tục trì Ngũ bộ chú, cầu xin Chư vị giúp đỡ.
Người chị dâu cũng đi theo tôi ra biển.
Trong khi tôi đang lặn hụp dưới cát và nước để tế lễ thì chị đứng trên
bờ và nói với mọi người rằng chị cũng có tu hành theo Sư phụ và Thờ “Mẫu
Mẹ”. Sư phụ của chị dạy hãy dùng ghe chạy ra cửa biển Cù Lao Xanh để
múc một thùng nước từ nơi đó về để bà làm phép, sau đó mang thùng nước
đó trở lại nơi đó đồ xuống biển thì sẽ tìm được xác.
Những người nghe chị nói vậy có người đã
có ý kiến: “Không biết sư phụ chị là ai mà kỳ vậy? một người chết chưa
đủ hay sao mà muốn có thêm vài người chết và còn mất thêm tài sản. Biển
cả đang sóng to, gió lớn thế này kêu người ta chạy ghe ra khơi như thế
khác nào đi vào chỗ chết?”
Trong lòng tôi nghĩ thật sự tu hành và
làm đạo không phải là chuyện dễ nếu như không có trí huệ và không có
phương pháp đúng đường thì chẳng khác nào làm trò cười và đề tài đàm
tiếu cho thiên hạ.
Thật kỳ diệu! 6h sáng ngày hôm sau, xác
của Thôi được tìm thấy nằm trên dãy cát trên bãi biển Quy Hoà như một sự
trả về của biển cả. (Đây là lần thứ 4, Tami tìm được xác người chết đuối qua sự thần khải và giúp đỡ của Thánh Thần).
Tami
* * *
http://www.daibi.vn/2012/09/nhung-phep-la-tai-bai-bien-quy-nhon/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét